Top Google Việt Nam : Làm Biển Quảng Cáo, Mua Bán Ô Tô Cũ, Phong Thủy, Gitizen.info, Blog Thủ Thuật SEO

Monday, March 31, 2014

"Sao vì vài lời chỉ trích ở thư du học sinh Nhật mà dè bỉu người Việt"

bàn bạc với phóng viên báo Giáo dục Việt Nam, Nhạc sĩ Trương Ngọc Ninh, cho biết: “Niềm kiêu hãnh dân tộc và tinh thần của mỗi công dân là điều mỗi chúng ta phải nhắc nhớ hằng ngày chứ không phải vì một bức thư của ai đó, từ đâu đó mới dấy lên những phản hồi thảo luận về việc đúng sai”. Nguyên là Phó Giám đốc Sở VH Hà Nội và hiện là Phó Chủ tịch Hội Âm nhạc TP Hà Nội, tham gia vào việc duyệt chất lượng các chương trình nghệ thuật, âm nhạc lớn nhỏ được diễn ra hàng ngày tại địa bàn Hà Nội, nhạc sỹ Trương Ngọc Ninh có nhiều năm theo dõi và bám sát vào đời sống văn hóa - nghệ thuật của giới trẻ nói riêng cũng như sự phát triển chung của đời sống văn hóa - nghệ thuật của Việt Nam nói chung. "Chúng ta hãy tìm hiểu xem: khi người dân Nhật có ý thức về việc xếp hàng, có ý thức trước những cơn khủng hoảng do thiên tai đưa lại thì trước đó họ đã làm gì để có được điều ấy, họ đã từng gặp những sai trái nào không? Chứ đừng nhìn vào việc người ta sạch như vậy mà dè bỉu hay khinh thị lên án sự rếch rác, vô tổ chức, thiếu ý thức của người dân quê nhà" - nhạc sĩ Trương Ngọc Ninh - bố chồng Diva Mỹ Linh san sẻ. Ông đã có cuộc đàm đạo máu nóng dành cho chúng tôi về những vấn đề mà công chúng quan hoài suốt những ngày qua nhân bức thư được nhận là của một du học sinh Nhật tại Việt Nam với tựa đề: “Việt Nam nhà giàu và những đứa con chưa ngoan”. Không có niềm kiêu hãnh dân tộc thì coi như mất gốc và đừng nên bàn gì! Tôi xin phép không bàn tới vấn đề nêu ra ở bức thư trên mà nhân vấn đề báo chí đề cập và công chúng quan hoài suốt những ngày qua, tôi xin phép bàn luận một số quan điểm của mình với nhân cách là người theo sát đời sống và sự phát triển của nền văn hóa - nghệ thuật Việt Nam suốt những năm qua. Tôi nghĩ rằng, ở giang san nào, ở tầng lớp nào cũng luôn tồn tại hai mặt của đời sống: tiêu cực và tích cực; bất kể sự phát triển nào cũng phải bằng lòng cả những sai lầm, sai lệch và thí điểm nhưng vấn đề là chúng ta nom thế nào và xử lý thế nào với “mặt trái” của mỗi vấn đề, mỗi sự việc để khắc phục và hoàn thiện cho sự phát triển chung. Khi nhắc về Việt Nam, không chỉ người dân trong nước, trong các tác phẩm âm nhạc, văn chương hay phim ảnh vẫn còn ám ảnh bởi đau thương, mất mát sau những cuộc chiến tranh thảm khốc của dân tộc mà bạn bè thế giới hầu như cũng nhìn VN và nhớ về VN với những mất mát đau thương đó. Nói như vậy, không phải là để biện hộ cho sự phát triển còn chậm, còn nhiều chuệch choạc trong đời sống của chúng ta hiện giờ mà để trông coi một cách khách quan rằng: Chúng ta đang thế vươn lên, san bằng đời sống vật chất trước bộn bề biến động để định hình một VN đích thực giàu mạnh ở ngày mai. Khi mà rất nhiều người dân trong giang sơn chúng ta vẫn đang loay hoay tìm kế sinh nhai, lao vào kiếm tiền để ổn định đời sống hay bất chấp để no ấm thì đâu đã đủ thời gian hay tĩnh tại mà chậm lại, mà nhìn xem quá trình mình lao đi vùn vụt như vậy đã gây ra lỗi gì hay để lại hậu quả gì? Bản thân tôi cũng thấy hổ ngươi khi báo chí và bạn bè quốc tế nói về việc người VN chúng ta ăn trộm - móc túi ở nước bạn hay thông đồng- cấu kết với người dân ở một nước nào đó làm những việc xấu. Cảm giác về những vụ việc như vậy đau xót và mắc cỡ không khác gì một người cha nghe tin xấu về đứa con hư của mình. Nhưng chúng ta đừng vì một hai cá thể, một số người chưa có tinh thần sâu sắc về trách nhiệm công dân chứ đừng nói tới lòng tự hào dân tộc chỉ vì nhắm mắt xuôi tay làm ngơ, tư lợi cho cá nhân mình mà đánh đồng cả tập thể. Đây là tư duy a - dua, chạy đua theo phong trào và thích lên án khi có sự việc không hay xảy ra. Đừng vì một đứa con hư mà ngó, đánh giá cả gia đình nhà người ta là không có nóc, không có bề dày truyền thống giáo dục hay mất tư cách đạo đức. Càng không thể vì một hai lời chỉ trích về những vô ý hay sai lầm ở ngày nay mà phủ nhận thảy những giá trị lịch sử tồn tại cả ngàn năm để minh chứng cho mình rằng: tôi không sống với hào quang kí vãng. Chúng ta có bề dày lịch sử, có niềm tự hào về sức mạnh tự lực tự cường của dân tộc, có ngàn năm giữ nước, dựng nước, có rừng vàng biển bạc, vì sao lại vì một lời chỉ trích mà phủ nhận? Trước khi muốn bàn đến vấn đề gì, muốn lên án đúng sai cho ai, cho sự việc nào chúng ta cũng phải nhắc nhớ bản thân về niềm kiêu hãnh dân tộc trước đã, nếu không tự tìm hiểu, tự trau dồi và tự nhận thức được niềm kiêu hãnh dân tộc trong mỗi con người thì coi như đã mất gốc mà gốc không còn thì đừng nên bàn về cái ngọn mà làm gì cả. Cũng như trong âm nhạc nói riêng hay trong nghệ thuật nói chung, bất kể là bộ môn nào hay cá nhân nào, muốn thành công và muốn phát triển được cũng phải tinh thần và xây dựng được bản sắc riêng của mình và bản sắc của dân tộc VN trong đó thì mới không bị lẫn lộn và không bị hòa tan vào sự hội nhập hay các luồng tư tưởng, văn hóa ngoại lai xâm nhập vào qua rất nhiều con đường, nhất là ở thời kỳ mở cửa như ngày nay. Khi anh chưa hiểu biết, chưa nắm bắt được thế nè bản sắc riêng, là bản sắc của văn hóa dân tộc, không có tự tôn và văn hóa trong cách đánh giá, nhìn mọi vấn đề theo đúng bản chất của nó và đặt nó ở mối tương quan chung để nhìn - đánh giá một cách khách quan, chính xác thì những lời nhận xét của anh thật tình tới đâu nó cũng bị coi là sự chủ quan méo mó và anh không thể lên án, chỉ trích người khác được. Mỗi người phải có ý thức và trách nhiệm công dân rồi hãy lên án người khác Với khái niệm tinh thần và bổn phận công dân hẳn là tôi không phải trích dẫn ở đây. Nhưng cái mà tôi sẽ nhấn mạnh, đó là mỗi chúng ta đều phải có tinh thần và nghĩa vụ với bản thân mình trước hết, rồi tới việc phải có bổn phận - tinh thần với vai trò - vị trí của mình trong gia đình, công việc và xã hội. Khi anh là nghệ sĩ thì anh phải có tinh thần - trách nhiệm thế nào với bản thân và với công chúng; khi anh là thầy giáo thì anh phải có tinh thần - bổn phận thế nào với mình và với công việc với các quan hệ từng lớp; khi anh là thầy thuốc thì anh có ý thức bổn phận gì với nghề và với cuộc sống cộng đồng… Nếu mỗi người chúng ta tự tinh thần được mình là ai - mình phải sống thế nào và mình phải xử sự ra sao để cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn mà không giẫm đạp hay làm ảnh hưởng tới đời sống của người khác, của cộng đồng thì xã hội chúng ta mới có một môi trường chung tốt đẹp được. Nhưng nói đi thì phải nói lại, việc mỗi cá nhân, mỗi công dân tinh thần và bổn phận của mình vừa là bước trước hết nhưng cũng lại là bước khép lại, còn cả một thời đoạn để đưa ra được sự nhận thức ở mỗi cá nhân và để mỗi cá nhân ý thức và thực hiện tốt được bổn phận của mình lại cần tới sức mạnh vĩ mô, hệ trọng tới tuốt luốt các mặt của đời sống: từ môi trường sống - cách giáo dục ở mỗi một gia đình, sự định hình và rèn giũa, khuyên bảo ở nhà trường với hệ thống giáo dục từ măng non trở lên; rồi tới đời sống luật pháp, kinh tế, chính trị… Nó đòi hỏi sự tập hợp cao độ và đồng đều ở cả thảy các mặt trong đời sống chứ không thể đỗ lỗi cho một mặt nào, một lĩnh vực nào. Chắc hẳn, để có một nước Nhật phát triển giàu mạnh, một Singapore sạch đẹp hay một Hàn Quốc được biết tới với làn sóng thần tượng của giới trẻ, họ cũng phải sang trọng một giai đoạn khó khăn, khốn đốn và đòi hỏi sự nghiêm khắc và cả sự trả giá không nhỏ. Chúng ta hãy tìm hiểu xem: khi người dân Nhật có ý thức về việc xếp hàng, có ý thức trước những cơn khủng hoảng do thiên tai đưa lại thì trước đó họ đã làm gì để có được điều ấy, họ đã từng gặp những sai trái nào không? Có phải trả giá gì không và họ đã giáo dục, dạy dỗ ra sao để có được ý thức như vậy? Còn người Singapore họ đã phải làm cách nào, hay có cầu tiêu pháp lý - giáo dục ra sao để giữ được thành thị sạch đẹp đến thế. Chứ đừng nhìn vào việc người ta nhẵn như thế mà dè bỉu hay khinh thị lên án sự bẩn thỉu, vô tổ chức, thiếu tinh thần của người dân quê nhà. Chúng ta phải có cái nhìn thực tế, đúng đắn nhưng bao dung và nghiêm khắc về chính bản thân mình và về những vấn đề mà chúng ta phải đối diện chúng ta mới giải quyết dứt điểm - hiệu quả những vấn nạn chung mà nó sẽ làm ảnh hưởng sẽ là một vấn nạn đối với mỗi cá nhân chủ nghĩa. Vậy chúng ta hãy tìm hiểu và học hỏi ở những thất bại của họ để mở ra hướng thành công cho mình mà phải đi bắt chước, rập khuôn sự thành công của họ? Đó mới là vấn đề mà tôi thực sự quan tâm suốt những ngày qua hơn là việc tôi ngợi ca hay xác nhận những thành tựu hay những điều đáng ngợi ca mà họ đang có để rồi quay lại chỉ trích, miệt thị người dân nước mình dù trong lòng tôi dấn và khâm phục những gì mà bạn bè quốc tế có được, còn Việt Nam mình thì chưa".

No comments:

Post a Comment